Gửi lại tuổi thơ...(By Thùy Dương)
Em gửi vào anh tuổi thơ em
Tuổi thơ em đó chẳng có gì
Chỉ nho nhỏ đôi chân trần trên đất
Một cánh đồng và lặng lẽ dòng sông
Anh biết không anh em nhớ lắm
Những buổi chiều cùng mẹ hái rau
Những buổi sáng chăn trâu cắt cỏ
Bắt ve chơi những tối đêm hè
Rồi hái trộm hoa chơi trò đám cưới
Bị đuổi dài vẫn khanh khách thật vui
Cứ nhớ mãi thằng đóng làm chú rể
Em cô dâu cũng biết thẹn thùng
Giờ nhìn lại, ôi tuổi thơ cổ tích
Trao anh rồi vẫn nhớ quá tuổi thơ ơi
- Lớp 10, 1997 -
Cái thời em vẫn còn 16 tuổi
Thích làm thơ và mơ sẽ giống những thiên thần
Nụ cười bắt đầu nở mỗi sớm mai thức giấc
Tóc dài hơn đỡ lấc cấc như ngày xưa
Cái thời dạo chơi trên cánh đồng đầy nắng
Khóc một mình để anh hàng xóm phải bận tâm
Bây giờ buồn không còn được khóc
Để nghe anh gặng hỏi nhẹ lòng
Bây giờ buồn chỉ còn nước mắt
Đong đầy lại chảy vào trong
Em gửi lại cho xa xôi ngày xưa ấy
Ngày có nụ hồng hờ hững được trao tay...
Nối:
Em giấu đi kí ức xưa bé bỏng.
Tuổi mười lăm khờ khạo đến vô chừng.
Tuổi mười lăm mơ tình yêu màu cổ tích.
Thích mỉm cười những khoảnh khắc không đâu...
(Hương Giang Trần)
Hồi mười lăm em cắt tóc con trai,
Đội mũ lưỡi trai và đi giày khủng bố.
Em chẳng biết mơ mộng nhìn qua khung cửa sổ...
Mọi thứ bắt đầu khi em nhận được một chiếc cặp xinh...
(Thùy Dương)
Rồi mười lăm - đã qua - không đợi tuổi
Như trăng rằm khe khẽ nấp trong mây
Tóc con trai - em thay bằng tóc gió
Thổi tung chiều đầy nắng - lá vàng bay.
Mũ lưỡi trai nghiêng vành thành nón nhỏ
Em ấp e giấu hết... những nỗi niềm
Đôi giày khủng, sợ ai kia nhếch mép
Con gái gì...mà cứ giống con trai...
Rồi mười lăm - em đi qua mười sáu
Gỡ khói mây, em bện tóc thành chiều
Gỡ tà áo, em buông trôi chút gió...
Để một người thơ thẩn bước theo sau...
(Hương Giang Trần)
Rồi mười lăm - em đi qua mười sáu
Biết làm thơ và biết thẹn thùng
Biết liếc nhìn rồi thì đỏ mặt
...Giật mình khi ai đó theo sau...
(Thùy Dương)
Sì tóp here
Tuổi thơ em đó chẳng có gì
Chỉ nho nhỏ đôi chân trần trên đất
Một cánh đồng và lặng lẽ dòng sông
Anh biết không anh em nhớ lắm
Những buổi chiều cùng mẹ hái rau
Những buổi sáng chăn trâu cắt cỏ
Bắt ve chơi những tối đêm hè
Rồi hái trộm hoa chơi trò đám cưới
Bị đuổi dài vẫn khanh khách thật vui
Cứ nhớ mãi thằng đóng làm chú rể
Em cô dâu cũng biết thẹn thùng
Giờ nhìn lại, ôi tuổi thơ cổ tích
Trao anh rồi vẫn nhớ quá tuổi thơ ơi
- Lớp 10, 1997 -
Cái thời em vẫn còn 16 tuổi
Thích làm thơ và mơ sẽ giống những thiên thần
Nụ cười bắt đầu nở mỗi sớm mai thức giấc
Tóc dài hơn đỡ lấc cấc như ngày xưa
Cái thời dạo chơi trên cánh đồng đầy nắng
Khóc một mình để anh hàng xóm phải bận tâm
Bây giờ buồn không còn được khóc
Để nghe anh gặng hỏi nhẹ lòng
Bây giờ buồn chỉ còn nước mắt
Đong đầy lại chảy vào trong
Em gửi lại cho xa xôi ngày xưa ấy
Ngày có nụ hồng hờ hững được trao tay...
Nối:
Em giấu đi kí ức xưa bé bỏng.
Tuổi mười lăm khờ khạo đến vô chừng.
Tuổi mười lăm mơ tình yêu màu cổ tích.
Thích mỉm cười những khoảnh khắc không đâu...
(Hương Giang Trần)
Hồi mười lăm em cắt tóc con trai,
Đội mũ lưỡi trai và đi giày khủng bố.
Em chẳng biết mơ mộng nhìn qua khung cửa sổ...
Mọi thứ bắt đầu khi em nhận được một chiếc cặp xinh...
(Thùy Dương)
Rồi mười lăm - đã qua - không đợi tuổi
Như trăng rằm khe khẽ nấp trong mây
Tóc con trai - em thay bằng tóc gió
Thổi tung chiều đầy nắng - lá vàng bay.
Mũ lưỡi trai nghiêng vành thành nón nhỏ
Em ấp e giấu hết... những nỗi niềm
Đôi giày khủng, sợ ai kia nhếch mép
Con gái gì...mà cứ giống con trai...
Rồi mười lăm - em đi qua mười sáu
Gỡ khói mây, em bện tóc thành chiều
Gỡ tà áo, em buông trôi chút gió...
Để một người thơ thẩn bước theo sau...
(Hương Giang Trần)
Rồi mười lăm - em đi qua mười sáu
Biết làm thơ và biết thẹn thùng
Biết liếc nhìn rồi thì đỏ mặt
...Giật mình khi ai đó theo sau...
(Thùy Dương)
Sì tóp here
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét